Mẹ Chồng Đối Xử Tệ Con Dâu Đang Ở Cữ Chẳng những vậy bà còn điện cho chị chồng và ba chồng tôi nữa, rồi bà "giận cá chém thớt" giận luôn mẹ của tôi. Bà nói từ nay mẹ tôi tự nấu ăn cho tôi, bà không nấu nữa, rồi bà nói tự mẹ tôi đi chợ luôn chứ. Tôi viết những lời này không mong sự đồng cảm từ các bạn, tôi sẵn sàng chịu ném đá vì tôi biết liên quan tới mẹ chồng là sẽ liên quan với vấn đề nhạy cảm, mà tôi cần ở các bạn lời góp ý chân thành. Trước đây tôi thương và kính trọng mẹ chồng của tôi vô cùng, khi tôi buồn chồng tôi (vì anh rất hay nhậu), tôi hay tâm sự cùng bà. Hay khi không hiểu về đạo (bên chồng đạo Thiên Chúa) tôi cũng hay hỏi bà. Vì chồng tôi có công ty riêng nên tôi nghĩ làm về phụ sổ sách cho anh. Lúc lấy nhau chúng tôi không ở nhà ba mẹ anh mà ra ở nhà thuê. Mỗi lần ra thăm chúng tôi, bà hay than hết tiền là tôi đưa cho bà không mảy may suy nghĩ. Có lúc mua cho bà hộp sữa, mua hộp bánh biếu bà. Tôi có thai, gần tới ngày sinh, vợ chồng tôi tính vì là con so nên về bên ngoại 2 tháng nhưng khi xuất viện em bé bị vàng da nên phải theo dõi. Thế là mọi dự định đều không thành nên tôi nghĩ về sợ anh lo, ảnh hưởng tới công việc. Tôi dọn về nhà mẹ chồng ở cùng mẹ đẻ. Có lẽ vì từ ngày lấy anh tôi không sống chung với mẹ chồng, không va chạm nên không biết được tính tình của bà như thế nào. Nên mọi lời nói tôi đều rất cẩn trọng, mọi việc diễn ra tốt đẹp mấy ngày đầu. Mẹ chồng tôi tỏ ra vui vẻ tiếp mẹ tôi ở lại, xưng hô "chị chị, em em" ngọt ngào, tôi cũng vui vui, nhưng mấy ngày sau đó thì...? Sự việc bắt đầu khi sữa tôi rất nhiều nhưng trong vắt, bác sĩ khuyên tôi nên vắt sữa trong bỏ bớt cho bé uống sữa đục để bé tăng cân. Lúc đó cũng có mặt của bà ở đó, nhưng ngày nào bà cũng cho bé uống nước, mỗi lần uống rất nhiều, uống cam với mật ong nữa. Tôi nhỏ nhẹ góp ý với bà đừng cho bé uống nước, thế mà bà đùng đùng nổi giận, nói những lời không mấy êm tai. Từ đó về sau bà luôn tỏ thái độ kỳ quặc với tôi. Bữa chiều đó bà làm cho tôi 1 món ăn là sườn heo luộc cũng không phải mà chiên cũng không phải. Nó trắng bệt, mặc dù nhìn thấy sợ nhưng tôi cũng ráng ăn vì sợ bà buồn. Nhưng sáng hôm sau lại tiếp tục món đó. Lần này không phải 1 miếng mà 2 miếng, tôi vẫn ăn cơm, nhưng không ăn với món đó mà ăn với chuối hấp. Thế là bà mặt nặng mày nhẹ xuống nói với mẹ tôi: "Phải chi nó là con ruột tôi, tôi còn biết nuôi, đằng này nó là con dâu". Mẹ tôi bỏ dở thau đồ lên nói với tôi: "Mẹ chồng con nấu mà sao con không ăn". Tôi nói: "Con vẫn ăn cơm với chuối mà, thịt ngán quá với lại nó còn trắng quá nên con không ăn”. Vậy mà bà nghe được đùng đùng nổi giận, điện thoại cho chồng tôi khóc lóc, nói là tôi ăn gì cũng chê. Chẳng những vậy bà còn điện cho chị chồng và ba chồng tôi nữa, rồi bà "giận cá chém thớt" giận luôn mẹ của tôi. Bà nói từ nay mẹ tôi tự nấu ăn cho tôi, bà không nấu nữa, rồi bà nói tự mẹ tôi đi chợ luôn chứ. Trong khi mẹ tôi vì thương tôi nên ở lại chủ yếu là lo tắm gội cho tôi, khi tôi cần gì sợ tôi ngại mẹ sẽ làm giúp, phụ giặt giũ, chứ mẹ tôi ở quê làm gì mà biết đường thành phố mà đi chợ. Nhà là nhà của mẹ chồng tôi, dù gì mẹ tôi cũng là khách làm sao mà tự nhiên như ở nhà mà xuống bếp nấu nướng, đồ ăn mẹ chồng tôi bỏ vô tủ lạnh hết mẹ tôi cũng không dám lấy ra nấu. Nói là làm mẹ chồng tôi bỏ không thèm nấu cho tôi ăn nữa, mẹ tôi sợ tôi đói, không ăn sẽ không có sữa cho con bú nên đành xuống bếp thấy có gì nấu đó. Trong khi mẹ tôi lo giặt giũ, nấu nướng thì mẹ chồng tôi ngồi kế giường tôi, bắt đầu giảng đạoNhà hàng tiệc cưới khách sạn Đệ nhấttôi. Bà hỏi tại sao tôi không đi xin tội trước khi sinh vào ngày lễ Phục Sinh? Bà nói bà thất vọng về tôi, rồi bà nói tôi được mẹ tròn con vuông là do bà cầu nguyện mới được, rồi nói vợ chồng tôi không chịu làm việc bác ái..... Tôi im lặng nghe bà giảng đạo nhưng trong lòng tôi buồn nhiều lắm, rồi bà có ác cảm với bất cứ những gì mẹ tôi làm. Bà nói với tôi: "Làm gì chị cứ giặt đồ hoài vậy?”. Thật sự lúc đó mọi sự tôn kính của tôi về bà đều sụp đổ, trước đây tôi với bà hợp nhau về đạo lắm, không hiểu gì là tôi thường hỏi bà, bà giảng say sưa, vì bà rất sùng đạo. Tôi ngồi nghe chăm chú, những tháng cuối thai kỳ, phần vì chồng tôi nhậu nhẹt nên không chở tôi đi nhà thờ, phần vì mệt mỏi tôi không tự chạy xe được, thế mà bà nói thất vọng về tôi. Thế là từ giây phút đó tôi không còn dám cùng bà bàn luận về đạo nữa. Tình hình căng thẳng mấy ngày trời, tôi khóc rất rất nhiều, mẹ tôi lủi thủi làm công việc giặt giũ, nấu ăn. Mẹ tôi thấy bà để ra cái gì là nấu cái đó, mấy ngày trời ăn uống tạm bợ tôi không có sữa, bị táo bón kinh khủng, mẹ tôi thấy tôi khóc nhiều nên sợ vì tôi mới sanh còn non ngày tháng nên dù mẹ chồng tôi làm gì nói gì mẹ tôi tỏ ra bình thường, vui vẻ như không có gì hết. Mẹ an ủi tôi: "Con đừng khóc, phụ nữ mới sinh mà khóc không tốt đâu, mẹ thương con nên mới ở đây, mẹ không sao hết". Nghe mẹ nói tôi càng thương mẹ tôi nhiều hơn, những ngày đó căng thẳng vô cùng, tôi mong chồng tôi vô thăm mẹ con tôi lắm, chỉ cần anh vô là tôi an ủi phần nào. Nhưng không, anh trốn tránh, tôi biết anh đi nhậu có đêm tới 12h mới về. Mặc dù chiều là tôi trông và nhắn tin kêu anh vô thăm mẹ con tôi, nhưng anh chẳng thèm vô, phần vì mẹ chồng phần vì anh vô trách nhiệm khiến tôi chán nản vô cùng. Tôi khóc vì sự phụ phàng không như tôi nghĩ, mỗi khi vô thăm mẹ con tôi anh đều gọi điện rủ bạn bè đi nhậu, sao cuộc nhậu ngà ngà là vô nhìn con 1 chút rồi về, chứ không thèm ngủ lại mặc dù đó là nhà ba mẹ anh. Tôi càng khóc tôi càng hận, tôi hận mẹ anh, cực chẳng đã sinh đẻ tôi mới nhờ bà chăm sóc, chứ khỏe mạnh thì tôi đâu dám. Vậy mà bà đã không màng tới sức khỏe của tôi trong khi vừa mới sanh, tạo ra một không khí nghẹt thở, để tôi phải u buồn, uất ức. Tôi hận anh, làm chồng làm cha vô trách nhiệm, tôi trách bản thân mình đã quá tin tưởng mẹ chồng, vì sợ chồng lo lắng ảnh hưởng tới công việc nên tôi về nhà cho mẹ anh lo. Tôi gạt nước mắt tự nhủ từ nay mình không nghĩ cho ai nữa hết, tôi cũng không còn cảm hứng nhắn tin kêu anh vô thăm mẹ con tôi nữa. Tôi thật không ngờ cuộc sống hôn nhân, mẹ chồng nàng dâu lại thế này. Tại sao những người làm mẹ chồng lại không hiểu cho tấm lòng của con dâu. Đó là người yêu thương con trai bà cơ mà. Tôi buồn quá chị em à, tôi phải làm sao? - - - - - - - - - Xem thêm: - - - - - - - - - www.Cuoihoivietnam.Com Nguồn: EVA - - - - - - - - -
Dane đứng trong nhà bếp cố gắng để quyết định có hay không để ông phải đối đầu với Berkley về toàn bộ thỏa thuận với Blake hoặc chờ đợi nó ra một thời gian và xem những gì cô đề nghị lên công khai. Ông cũng không muốn để cô ấy trong khi ông đi ăn trưa. Họ cần phải nói chuyện. Ông đã có câu hỏi về nơi anh đứng bất kể Blake. Bây giờ ông không ở cùng phòng với cái đầu của mình dường như rõ ràng hơn và sự thất vọng và tức giận của mình trở lại. Ông nắm lấy hành lý của mình và làm trống giặt của mình vào cản trở, đã tắm và để lại hy vọng trước khi Berkley nhận ra nó.
Dane sợ những bữa ăn tối gia đình nhưng nó là một cái gì đó mà cần phải được thực hiện để ông đã làm nó. Tất cả các con đường trở về nhà, anh nghĩ trong ngày. Điều duy nhất tốt về nó đã được Ethan. Ông đã xem xét một Dane và phát điên. Ông đã quằn quại trên chiếc ghế cao của mình cho đến khi ông quản lý để tự giải thoát khỏi các khóa an toàn và đang đứng lên với đôi cánh tay dang ra như Dane tiếp cận anh ta. Ông chim bồ câu vào vòng tay của Đan Mạch với một tiếng kêu. Đã được sự nổi bật trong ngày của mình và cảm thấy tốt. Các đám mây bao quanh tâm trạng của mình trước đó đã được dỡ bỏ tạm thời nhưng sau đó nó trở lại khi lái xe về nhà với Ethan ngủ trong ghế xe hơi của mình. Có lẽ anh chỉ cần mất một vài ngày với Ethan chỉ để có được đi và dành thời gian chất lượng nhỏ với nhau, chỉ có hai người họ, mà không Berkley. Vâng đó là tốt có thể là một vài ngày trên bờ biển.
Ông hối tiếc đi ăn tối. Những vết bầm sưng lên trên khuôn mặt Dane là nguyên nhân cho mối quan tâm của tất cả mọi người trong bữa ăn. Ông đã chơi nó đi là tốt nhất có thể, tuyên bố rơi trong phòng tắm trên chuyến bay trở về nhà. Đó là không có bí mật mà họ đã gặp một số bất ổn, Ana đã phàn nàn về nó một cách cởi mở. Anh có vẻ đủ sức thuyết phục để họ đi cùng với nó khá tốt ngoại trừ Ana ít nhất. Cô đánh thức anh ta trước khi họ hạ cánh vì vậy cô đã rất ý thức được rằng khuôn mặt của mình đã tốt đẹp khi ông đi ra máy bay. Cô cau mày để đáp ứng với lời nói dối của mình nhưng không nói gì và như mọi khi Dylan nhận thấy cái nhìn họ trao đổi. Nó khẳng định nghi ngờ của mình. Một cái gì đó đang làm phiền anh trai của ông và ông đã tỏ tình với Dylan như bình thường. Còn sống sót sau cuộc thẩm vấn của Dylan và Alan của ông cuối cùng đã giải cứu. Bây giờ anh chỉ muốn về nhà, đóng gói và nhận ra.
...
Berkley đang ngồi trên chiếc ghế dài khi Dane thổi qua phòng khách.
"Này, là Ethan?" Cô nhìn bối rối.
Dane không thể không nhận thấy rằng cô ấy đã cố gắng rất nhiều để trang trải các vết bầm tím trên khuôn mặt của cô với make-up. Trái tim anh tan chảy. Đặng nó! Tại sao cô ấy có để phá vỡ phòng thủ của mình? Ông tiếp tục bước đi và nói qua vai khi ông bước cố gắng không nhìn vào cô ấy nữa. Anh không thể chịu đựng được. Cô ấy sẽ có anh groveling chân cô nếu anh dừng lại để trò chuyện. "Anh ấy đang ở trong xe ngủ."
"Tại sao, bạn có cần tôi để có được anh ta?"
"Không, tôi sẽ đưa anh ta đi cho một vài ngày. Anh ấy là tốt. "
Berkley nhanh chóng theo sau ông. "Dane gì đang xảy ra? Là cái gì vậy? "
"Bạn cho tôi biết?" Anh ta ngắt lời.
"Hả?"
Xin thương xót linh hồn của mình, anh nghe thấy tiếng thở hổn hển của mình và nỗi đau trong giọng nói của cô gây ra Dane ngừng chết trong bài hát của mình. Chàng quay về phía cô. Ông biết nó sẽ là một sai lầm nhưng anh không thể làm khác được. Đôi mắt cô nhìn thận trọng với dự đoán của chỉ là những gì ông sẽ nói.
"Tôi chỉ cần nhận được cho một vài ngày." Anh ấy nói không có cảm xúc.
"Bạn chỉ cần về đến nhà?" Cô ấy nói đôi mắt sáng lấp lánh ngay bây giờ.
"Và Ethan không cần phải nhìn thấy bạn như thế này." Ông nói thêm.
"Dane, tôi xin lỗi. Tôi không cần phải đi đến căn hộ nhưng ông không phải là nhà cho đến khi sau đó. Xin vui lòng không đi vì tôi. Tôi có thể đi nghỉ với Garrett nếu bạn muốn. "
"Không có bạn ở lại và tôi sẽ đi."
"Vì vậy, bạnđangtránh tôi?"
"Thành thật mà nói có." Anh gầm gừ như anh đẩy quần áo của mình vào túi vải thô của mình.
"Được rồi sau đó hãy để tôi giúp bạn đóng gói!" Cô hét lên quay trên gót chân của mình và carting nhanh về phòng của Ethan. Cô đóng gói nhiều trang phục và đồ ngủ cùng với kéo-up. Khủng long của ông là có thể ở trong xe với anh ta. Cô trở về Đan Mạch phòng và ném cái túi lên giường.
Dane đứng trong nhà bếp cố gắng để quyết định có hay không để ông phải đối đầu với Berkley về toàn bộ thỏa thuận với Blake hoặc chờ đợi nó ra một thời gian và xem những gì cô đề nghị lên công khai. Ông cũng không muốn để cô ấy trong khi ông đi ăn trưa. Họ cần phải nói chuyện. Ông đã có câu hỏi về nơi anh đứng bất kể Blake. Bây giờ ông không ở cùng phòng với cái đầu của mình dường như rõ ràng hơn và sự thất vọng và tức giận của mình trở lại. Ông nắm lấy hành lý của mình và làm trống giặt của mình vào cản trở, đã tắm và để lại hy vọng trước khi Berkley nhận ra nó.
Dane sợ những bữa ăn tối gia đình nhưng nó là một cái gì đó mà cần phải được thực hiện để ông đã làm nó. Tất cả các con đường trở về nhà, anh nghĩ trong ngày. Điều duy nhất tốt về nó đã được Ethan. Ông đã xem xét một Dane và phát điên. Ông đã quằn quại trên chiếc ghế cao của mình cho đến khi ông quản lý để tự giải thoát khỏi các khóa an toàn và đang đứng lên với đôi cánh tay dang ra như Dane tiếp cận anh ta. Ông chim bồ câu vào vòng tay của Đan Mạch với một tiếng kêu. Đã được sự nổi bật trong ngày của mình và cảm thấy tốt. Các đám mây bao quanh tâm trạng của mình trước đó đã được dỡ bỏ tạm thời nhưng sau đó nó trở lại khi lái xe về nhà với Ethan ngủ trong ghế xe hơi của mình. Có lẽ anh chỉ cần mất một vài ngày với Ethan chỉ để có được đi và dành thời gian chất lượng nhỏ với nhau, chỉ có hai người họ, mà không Berkley. Vâng đó là tốt có thể là một vài ngày trên bờ biển.
Ông hối tiếc đi ăn tối. Những vết bầm sưng lên trên khuôn mặt Dane là nguyên nhân cho mối quan tâm của tất cả mọi người trong bữa ăn. Ông đã chơi nó đi là tốt nhất có thể, tuyên bố rơi trong phòng tắm trên chuyến bay trở về nhà. Đó là không có bí mật mà họ đã gặp một số bất ổn, Ana đã phàn nàn về nó một cách cởi mở. Anh có vẻ đủ sức thuyết phục để họ đi cùng với nó khá tốt ngoại trừ Ana ít nhất. Cô đánh thức anh ta trước khi họ hạ cánh vì vậy cô đã rất ý thức được rằng khuôn mặt của mình đã tốt đẹp khi ông đi ra máy bay. Cô cau mày để đáp ứng với lời nói dối của mình nhưng không nói gì và như mọi khi Dylan nhận thấy cái nhìn họ trao đổi. Nó khẳng định nghi ngờ của mình. Một cái gì đó đang làm phiền anh trai của ông và ông đã tỏ tình với Dylan như bình thường. Còn sống sót sau cuộc thẩm vấn của Dylan và Alan của ông cuối cùng đã giải cứu. Bây giờ anh chỉ muốn về nhà, đóng gói và nhận ra.
...
Berkley đang ngồi trên chiếc ghế dài khi Dane thổi qua phòng khách.
"Này, là Ethan?" Cô nhìn bối rối.
Dane không thể không nhận thấy rằng cô ấy đã cố gắng rất nhiều để trang trải các vết bầm tím trên khuôn mặt của cô với make-up. Trái tim anh tan chảy. Đặng nó! Tại sao cô ấy có để phá vỡ phòng thủ của mình? Ông tiếp tục bước đi và nói qua vai khi ông bước cố gắng không nhìn vào cô ấy nữa. Anh không thể chịu đựng được. Cô ấy sẽ có anh groveling chân cô nếu anh dừng lại để trò chuyện. "Anh ấy đang ở trong xe ngủ."
"Tại sao, bạn có cần tôi để có được anh ta?"
"Không, tôi sẽ đưa anh ta đi cho một vài ngày. Anh ấy là tốt. "
Berkley nhanh chóng theo sau ông. "Dane gì đang xảy ra? Là cái gì vậy? "
"Bạn cho tôi biết?" Anh ta ngắt lời.
"Hả?"
Xin thương xót linh hồn của mình, anh nghe thấy tiếng thở hổn hển của mình và nỗi đau trong giọng nói của cô gây ra Dane ngừng chết trong bài hát của mình. Chàng quay về phía cô. Ông biết nó sẽ là một sai lầm nhưng anh không thể làm khác được. Đôi mắt cô nhìn thận trọng với dự đoán của chỉ là những gì ông sẽ nói.
"Tôi chỉ cần nhận được cho một vài ngày." Anh ấy nói không có cảm xúc.
"Bạn chỉ cần về đến nhà?" Cô ấy nói đôi mắt sáng lấp lánh ngay bây giờ.
"Và Ethan không cần phải nhìn thấy bạn như thế này." Ông nói thêm.
"Dane, tôi xin lỗi. Tôi không cần phải đi đến căn hộ nhưng ông không phải là nhà cho đến khi sau đó. Xin vui lòng không đi vì tôi. Tôi có thể đi nghỉ với Garrett nếu bạn muốn. "
"Không có bạn ở lại và tôi sẽ đi."
"Vì vậy, bạnđangtránh tôi?"
"Thành thật mà nói có." Anh gầm gừ như anh đẩy quần áo của mình vào túi vải thô của mình.
"Được rồi sau đó hãy để tôi giúp bạn đóng gói!" Cô hét lên quay trên gót chân của mình và carting nhanh về phòng của Ethan. Cô đóng gói nhiều trang phục và đồ ngủ cùng với kéo-up. Khủng long của ông là có thể ở trong xe với anh ta. Cô trở về Đan Mạch phòng và ném cái túi lên giường.
Comments
Post a Comment